Hội đồng họ Lê các tỉnh thành

Ngày Mẹ sinh con

 

 Lúc thiếu thời nghe Bà kể chuyện:

Mẹ sinh con khi trời giải cơn nồng,

Quanh bờ ruộng cua ngôm bò tránh nắng.

Nước dưới chân như đun giữa cánh đồng,

Buổi tối vầng trăng tía quầng xanh xám,

Gió tây nam thổi nhẹ tầng không,

“Chiêm ba giá, mùa ba lần chết cá.”

Hy vọng mùa vàng dân chúng đợi trông!!!

 

 

… Cái nắng hè buổi chiều tháng sáu,

Trời xanh trong thấp thoáng dải mây trôi.

Tay xách giỏ mẹ vẫn lần ra ruộng,

Bữa tối nay thêm bát canh cua mát dạ mọi người.

Nóng hầm hập như lửa xông vào mặt,

Nón lá áo tơi che khắp thân mình,

Khăn vuông đen quấn kín chừa đôi mắt,

Dáng vẹo xiêu vì bụng chửa công kềnh.

 

Mẹ về đến nhà lúc nổi cơn giông

Gió gầm gào cây cành nghiêng ngả

Mây từ đâu che kín bầu trời vần vũ

Cửa giật liên hồi lộp độp hạt mưa rơi

Bà giúp sức rửa vội chân tay sạch bùn đất

Quạt kéo khăn lau để ráo mồ hôi

Mẹ dồn sức bình sinh vào cơn rặn đẻ

Tiếng khóc oe oe con cất tiếng chào đời.

 

Nỗi vui mừng đâu chỉ của nhà ta,

Thêm xuất đinh thêm dài dòng họ.

Lộc của trời ban – Chị Toàn bày tỏ,

Bác Ký yên tâm khi tuổi về già.

Vừa chào đời đã là anh rồi đó,

Con của Thày -Trò tíu tít gàn xa;

Gánh nặng trên vai nhận lời mừng chúc,

Chăm sóc Tổ Tông – Hạnh phúc ông bà,

 

Con được lón lên bởi dòng sữa mẹ,

Có hanh heo gió bấc mưa phùn;

Có bão giông mưa dầu nắng lửa,

Có dại khờ vả cả những thiệt hơn.

Có chắt chiu tảo tần sức mẹ,

Gánh mếch gồng siêu ngày tháng đêm hôm

Lời mẹ ru vào trong tiềm thức,

Giọt sữa nuôi thân – Câu hát dưỡng tâm hồn.

 

Con nhận từ cha vòng tay che chở ,

Nâng bước chân con chập chững vào đời.

Những vui buồn lo toan cho nhận,

Những cách đối nhân của những thế thời!!!

Miếng bả vinh hoa biết dừng biết tránh,

Cái mùi phú quí để nước té trôi.

Đâu miếng đỉnh chung – Đâu lời xúc xiểm,

Gạt chúng ra xa để sống trọn kiếp người.

 

 

Trước bạo lực không khom lưng uốn gối,

Nhìn cường quyền phải biết rẻ khinh.

Trúc dẫu cháy đốt ngay vẫn thẳng,

Vẫn ngẩng cao đầu giữ sức bình sinh.

Áo có rách vẫn thơm tho sạch sẽ,

Giấy có nhàu nhưng sách vẫn nguyên hình.

Lời cha dạy, con truyền cho cháu chắt,

Sức sống tinh thần giúp cuộc sống hiển vinh.

 

Con lón lên giữa bom gầm đạn réo.

Móoc chê bay xoèn xoẹt qua đầu.

Chạy loạn tản cư mẹ mang đi khắp nẻo,

May mắn là hơn, chứ biết tránh nơi đâu?.

Giặc càn liên miên xóm làng xơ xác,

Cơ sự này kháng chiến còn lâu!

Nghỉ làm Thày – Cha làm ông thợ khéo,

Tháng ngày bè bạn bên chiếc máy khâu.

 

Kể sao hết gian nan thời loạn lạc,

Chạy tránh đạn bom vẫn không bỏ ruộng đồng.

Đất hở nơi  đâu là trồng rau trồng củ,

Đậu đỗ kê cà vẫn trĩu quả sai bông.

Cả đời mẹ chưa được tròn giấc ngủ,

Váy sắn quai cồng tất bật bón chăm.

Bãi giữa đồng xa mỗi nơi vài ba mẫu,

Canh một chưa nằm đã thức dậy canh năm.

 

 

Vận hạn nhà ta nhiều như cơm bữa,

Giặc Pháp đốt nhà vì nuôi giấu Việt Minh.

Hố bom sâu giữa sân do mật thám chỉ điểm.

Chỉ nghĩ đến thôi cũng đã phải rùng mình.

Chợ phiên quanh vùng in hình bóng mẹ,

Xa gần quản chi đòn gánh đè vai.

Không cửa hàng to chỉ thúng và mẹt,

“Phi thương bất phú “ mẹ nhắc suốt đời.

Chắt chiu tiết kiệm, một nghề cho chín,

Chịu khó chịu thương mới nổi cơ đồ.

Ăn bát cơm dẻo nhớ công bà mót,

Ăn bát canh ngọt nhớ ơn bà mò.

Hòa bình trở lại sau kháng chiến chín năm,

Khuôn mặt rạng ngời khắp làng xã xóm thôn.

Nước mắt mẹ vẫn lăn dài trên má,

Thương nhớ hai anh mẹ như xác không hồn.

Khi loạn lạc mải lo chạy giặc,

Lúc bình yên thì gối mỏi chân chồn.

Lẫn lộn buồn vui đứa còn đứa mất,

Nén tiếng thỏ dài mẹ trằn trọc đêm hôm.

Cuộc sống như mơ khi quê hương hết loạn,

Hòa bình rồi ăn cháo vẫn vui.

Trải chiếu góc sân trẻ già kết bạn,

Trò chuyện râm ran rộn rã tiếng cười.

Nào trừ Việt gian, nào bắt mật thám,

Tiếp tế chiến khu – Hỏa tuyến kịp thời.

Sức của sức người : Điện Biên vụt sáng,

Trấn động năm châu – Lừng lẫy đất trời.

 

Sau đại họa nhà tan cửa nát,

Cha mẹ xa con – Đày tớ bỏ Thày.

Kinh hết vía khi long trời lở đất.

Còn mẹ còn con thế là may.

Bát gốc rau khô cõng răm hạt gạo,

Củ sắn củ khoai đắp đổi qua ngày,

Mỏ vung nồi cơm; ngai ngái mùi cám lợn.

Mẹ vẫn cười bảo con: “Đời rồi sẽ đổi thay”

Muôn thương ngàn nhớ Mẹ kính yêu

Thổn thức tâm can những sớm chiều

Nuôi dưỡng đàn con từ giọt máu,

Các con khôn lớn mẹ liêu xiêu

Mỗi lần vượt cạn – Lần đổi mạng

Buồn thương tủi nhục khổ trăm điều.

Miếng cơm hớp nước hay viên thuốc,

Ngày tháng đêm hôm mẹ nâng niu

Con nhớ Mẹ – Cha lòng chẳng nguôi,

Đường đi gần hết dốc cuộc đời.

Trằn trọc đêm dài bao ký ức,

Những giận những hờn, những buồn vui.

Tóc bạc da mồi, tai nghễnh ngãng,

Chân chậm mắt mò, bước chơi vơi

Vẫn vẳng bên tai lời Cha Mẹ

“ Lẽ sống cho tròn” Thắng con ơi!!!

 

Ngày 12 tháng 6 Âm lịch năm Canh tý (2020)

                    Lê Hồng Thắng                                    

.

 

 

 

 

Các tin liên quan